Đứa trẻ tuyết

ĐÔNG CHÍ – TUYỆT ĐÍCH, TRINH KHIẾT. Bá tước cùng vợ cưỡi ngựa dạo chơi, ông cưỡi một con ngựa cái màu xám, vợ ông ngồi trên lưng một con ngựa cái màu đen, quấn mình trong tấm áo choàng lấp lánh làm từ lông cáo đen và đi một đôi bốt cao đen nhánh, sáng bóng với đế gót đỏ tươi gắn đinh thúc ngựa. Tuyết mới rơi chồng lên lớp tuyết cũ; và khi tuyết ngừng rơi, cả thế gian chuyển thành một màu trắng muốt. “Ta ước có một đứa con gái trắng như tuyết,” Bá tước nói. Hai người cùng dong ngựa đi. Họ trông thấy một cái hố trên mặt tuyết, dưới hố đầy những máu. Bá tước lại nói: “Ta ước có một đứa con gái đỏ như máu”. Rồi họ lại thúc ngựa đi tiếp, và trước mặt hai người hiện ra một con quạ đậu trên một cành cây trụi lá. “Ta ước có một đứa con gái đen như lông con chim kia”.

  Ngay sau khi ông dứt lời mô tả cô con gái trong mơ, đứa trẻ ấy đã đứng ngay đó, sát bên lề đường, da trắng, miệng đỏ, tóc đen, trần truồng không một mảnh vải che thân; đây là đứa trẻ mà ông Bá tước khao khát và bà Bá tước căm ghét nó. Ông nhấc cô bé lên và đặt cô ngồi phía trước ông trên yên ngựa, nhưng trong đầu bà Bá tước chỉ có duy nhất một ý nghĩ: làm thế nào để thoát khỏi con ranh này?

  Bà Bá tước vờ đánh rơi chiếc găng tay xuống tuyết và sai cô bé xuống ngựa nhặt nó lên; bà có ý sau đó sẽ ngay lập tức phi nước đại và bỏ cô bé lại đó, nhưng ông Bá tước nói: “Ta sẽ mua tặng nàng đôi găng mới”. Ngay lúc ấy, bộ lông thú bung ra khỏi hai bên bờ vai bà Bá tước rồi quấn quanh mình bé gái trần truồng. Một lúc sau, bà Bá tước ném chiếc ghim cài bằng kim cương xuyên qua lớp băng đóng trên mặt hồ rồi ra lệnh: “Lặn xuống đó tìm lại nó cho ta”; và bà đinh ninh rằng nếu làm thế cô bé sẽ chết đuối trong làn nước lạnh. Nhưng ông Bá tước nói: “Con bé có phải là cá đâu mà có thể bơi giữa tiết trời giá buốt thế này!” Tức thì đôi bốt tuột khỏi chân bà Bá tước và xỏ vào đôi chân bé gái. Giờ thì bà đã trần trụi như một bộ xương còn cô bé được quấn trên mình bộ lông thú, chân đi bốt; Bá tước cảm thấy tội nghiệp thay cho vợ của mình. Họ đi đến một bụi hoa hồng, tất cả những bông hoa trên cành đang bung nở. “Hái cho ta một bông đi,” bà Bá tước nói. “Ta không thể khước từ yêu cầu đó của nàng,” Bá tước miễn cưỡng.

  Bé gái hái một bông hồng; gai hồng đâm vào ngón tay; máu chảy, cô bé hét lên, ngã xuống.

  Đầm đìa nước mắt, Bá tước xuống ngựa, nới khóa quần chẽn, thọc hạ bộ cương cứng sung mãn vào thi thể cô bé đã chết. Bà Bá tước ghì cương con ngựa cái đang rậm rịch và chăm chú quan sát ông chồng từng li từng tí; ông sẽ sớm xong việc thôi.

  Rồi bé gái bắt đầu tan chảy. Chẳng mấy chốc cô bé sẽ hoàn toàn tan biến, chẳng còn lại gì ngoài một cọng lông trông như có con chim nào bay ngang đây vừa đánh rơi, một vệt máu hệt như dấu vết săn mồi một con cáo để lại trên tuyết, và bông hồng cô vừa hái từ bụi hoa. Lúc này trên mình bà Bá tước đã có lại đầy đủ bộ phục trang nguyên vẹn. Bà vươn cánh tay dài ve vuốt tấm lông thú trên người. Bá tước nhặt bông hồng lên, quỳ gối và trao tặng vợ; ngay khi vừa chạm vào bông hoa, bà liền làm rơi nó.

  “Nó cắn!” bà nói.